×
×

Sếp gọi tôi lên văn phòng, đưa hợp đồng và nói: “Ký đi, tiền này chỉ mình cậu biết”. Ngày hôm sau, khi đi ăn trưa tôi mới nghe l/é;n được thì ra hợp đồng đó là cái b;ẫ;y

Tôi là Nam, 32 tuổi, một nhân viên bình thường trong một công ty tài chính tầm trung ở Sài Gòn. Công việc của tôi chủ yếu là phân tích dữ liệu, lập báo cáo, và đôi khi hỗ trợ sếp trong các dự án lớn. Sếp tôi, ông Tuấn, là một người đàn ông ngoài 50, luôn ăn mặc lịch lãm, giọng nói trầm ấm nhưng ánh mắt sắc lạnh. Ông ta nổi tiếng là người kín tiếng, nhưng trong công ty, ai cũng biết ông có mạng lưới quan hệ rộng và cách làm việc “không giống ai”. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị kéo vào lằn ranh giữa đúng và sai, cho đến một buổi chiều định mệnh.

Hôm đó là thứ Sáu, trời Sài Gòn nóng bức, văn phòng ngột ngạt dù điều hòa chạy hết công suất. Đúng 5 giờ chiều, khi mọi người chuẩn bị ra về, ông Tuấn gọi tôi lên phòng riêng. Căn phòng của ông luôn có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, bàn làm việc gọn gàng với một khung ảnh gia đình nhỏ đặt góc trái. Ông đẩy một tập tài liệu dày cộp về phía tôi, trên cùng là một bản hợp đồng được kẹp cẩn thận. “Nam, đọc kỹ rồi ký đi,” ông nói, giọng bình thản nhưng ánh mắt như dò xét. “Tiền này chỉ mình cậu biết. Đây là cơ hội lớn, không phải ai cũng được chọn.”

Tôi ngớ người. Hợp đồng là một thỏa thuận đầu tư vào một quỹ mới, với con số lợi nhuận dự kiến lên đến hàng triệu đô. Tên tôi được ghi rõ là người đại diện ký kết, nhưng điều kỳ lạ là công ty đối tác – một cái tên lạ hoắc, “Tập đoàn Viễn Đông” – không có bất kỳ thông tin nào trên mạng khi tôi tra cứu nhanh bằng điện thoại. Tôi hỏi: “Sếp, đây là dự án gì vậy? Em chưa từng nghe về đối tác này.” Ông Tuấn cười nhạt, gõ gõ ngón tay lên bàn. “Cậu không cần biết quá nhiều. Ký đi, rồi sẽ thấy tiền vào tài khoản. Coi như phần thưởng cho sự trung thành của cậu.”

Tôi do dự. Số tiền trong hợp đồng đủ để tôi mua một căn hộ, thậm chí đổi đời. Nhưng có gì đó sai sai. Tôi xin phép mang tài liệu về nhà để xem kỹ, và ông Tuấn gật đầu, nhưng không quên dặn: “Đừng nói với ai, kể cả vợ cậu. Đây là việc giữa hai ta.” Tôi gật đầu, ôm tập tài liệu rời văn phòng, lòng nặng trĩu.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Ngồi trên ghế sofa, tôi lật từng trang hợp đồng. Các điều khoản phức tạp, đầy thuật ngữ tài chính, nhưng giữa những dòng chữ, tôi phát hiện một chi tiết: một khoản tiền lớn sẽ được chuyển qua một tài khoản offshore ở Cayman Islands, và tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu có vấn đề pháp lý. Tim tôi đập mạnh. Đây không phải đầu tư bình thường, mà giống như một phi vụ rửa tiền. Nhưng tại sao ông Tuấn chọn tôi? Tôi chỉ là một nhân viên quèn, không quyền lực, không quan hệ.

Sáng hôm sau, tôi đến công ty với tâm trạng rối bời. Đầu óc tôi xoay vần với câu hỏi: ký hay không ký? Nếu không ký, tôi có thể mất việc. Nếu ký, tôi có thể dính vào rắc rối lớn hơn. Giờ nghỉ trưa, tôi ra quán phở gần công ty, nơi nhân viên thường tụ tập. Ngồi ở góc khuất, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của hai đồng nghiệp từ phòng kế toán. Họ thì thầm, nhưng giọng đủ rõ để tôi nghe: “Hợp đồng đó là bẫy đấy. Ông Tuấn từng làm thế với anh Hùng hồi năm ngoái. Ký xong, anh ta thành con tốt thí, giờ đang ngồi tù vì tội tham ô.”

Tôi chết lặng. Anh Hùng là một trưởng phòng cũ, đột nhiên “nghỉ việc” cách đây một năm. Ai cũng nghĩ anh ta chuyển sang công ty khác, nhưng hóa ra… Tôi giả vờ cúi xuống buộc dây giày, cố nghe thêm. “Ông Tuấn đang bị điều tra, FBI hợp tác với cảnh sát Việt Nam. Họ nghi ông ta đứng sau đường dây rửa tiền quốc tế. Hợp đồng lần này là để đổ tội cho thằng Nam, để ông ta thoát.”

Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Hóa ra tôi chỉ là con tốt trong ván cờ của ông Tuấn. Nếu ký, tôi sẽ thành kẻ cầm đầu danh nghĩa, chịu mọi tội lỗi. Nếu từ chối, ông ta có thể tìm cách khác để hại tôi. Tôi rời quán phở, đầu óc quay cuồng. Phải làm gì đây?

Chiều đó, tôi quyết định chơi một nước cờ liều. Tôi photo toàn bộ hợp đồng, gửi cho một người bạn làm luật sư, và bí mật ghi âm cuộc trò chuyện với ông Tuấn khi ông gọi tôi vào phòng để thúc ký hợp đồng. “Nam, cậu chậm trễ gì thế? Cơ hội không chờ đợi đâu,” ông ta nói, giọng bắt đầu gắt. Tôi giả vờ đồng ý, nói rằng sẽ ký vào sáng mai, nhưng trong đầu đã có kế hoạch.

Đêm đó, tôi liên lạc với một nhà báo điều tra mà bạn tôi giới thiệu. Tôi gửi hết bằng chứng: bản hợp đồng, file ghi âm, và cả thông tin từ đồng nghiệp. Nhà báo này, chị Hà, là người nổi tiếng với những bài viết phanh phui tham nhũng. Chị hứa sẽ chuyển thông tin cho cơ quan điều tra, nhưng cảnh báo tôi: “Cậu phải cẩn thận. Những người như ông Tuấn không để yên đâu.”

Cao trào đến vào sáng hôm sau. Tôi vừa đến công ty thì nhận được tin nhắn từ số lạ: “Mày nghĩ mày thông minh? Đưa hợp đồng lại, không thì vợ mày sẽ gặp chuyện.” Tôi hoảng loạn. Vợ tôi, Linh, là giáo viên tiểu học, đang ở trường. Tôi gọi ngay cho cô ấy, bảo cô ấy về nhà ngoại ngay lập tức mà không giải thích. Rồi tôi chạy thẳng đến đồn cảnh sát, giao nộp mọi bằng chứng.

Nhưng cú twist bất ngờ xảy ra khi cảnh sát tiết lộ: ông Tuấn không hành động một mình. Người đứng sau đường dây rửa tiền là một nhân vật quyền lực hơn nhiều – bà Lan, giám đốc tài chính của công ty, người luôn tỏ ra hiền lành và kín tiếng. Hóa ra, ông Tuấn chỉ là con rối, còn bà Lan mới là kẻ chủ mưu. Bà ta đã thao túng mọi thứ, từ hợp đồng giả đến việc đổ tội cho nhân viên. Tin nhắn đe dọa tôi sáng nay cũng xuất phát từ số điện thoại liên quan đến bà Lan.

Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ bà Lan và ông Tuấn. Trong cuộc thẩm vấn, ông Tuấn khai rằng ông ta bị ép buộc, rằng bà Lan nắm giữ bí mật về gia đình ông – một đứa con ngoài giá thú mà ông không muốn vợ biết. Tôi bàng hoàng nhận ra, đằng sau vẻ ngoài hào nhoáng của công ty là một mạng lưới lừa đảo và thao túng. Nhưng điều khiến tôi đau lòng nhất là khi đọc được email cuối cùng trong hộp thư của ông Tuấn (được cảnh sát cung cấp): ông ta từng viết cho tôi một lá thư xin lỗi, nhưng chưa gửi. “Nam, tôi không muốn hại cậu. Nhưng tôi không có lựa chọn. Tha thứ cho tôi.”

Tôi không biết mình có thể tha thứ không. Dù ông Tuấn không phải kẻ chủ mưu, ông vẫn chọn đẩy tôi vào lằn ranh nguy hiểm. Nhưng qua tất cả, tôi nhận ra một điều: lòng trung thành mù quáng có thể dẫn ta đến vực thẳm. Tôi và Linh quyết định chuyển nhà, rời khỏi thành phố để bắt đầu lại. Hợp đồng đó, dù là cái bẫy, đã dạy tôi cách đối diện với sự thật, dù đau đớn đến đâu.

Bây giờ, mỗi tối ngồi bên Linh, nhìn cô ấy cười, tôi biết mình đã may mắn thoát khỏi cạm bẫy. Nhưng trong lòng vẫn còn một chút xót xa, cho những con người bị cuốn vào vòng xoáy của lòng tham và sự lừa dối. Cuộc đời, hóa ra, không chỉ có trắng và đen, mà là những vùng xám đầy cám dỗ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News